Saturday, July 11, 2009

Kaz (12) - Cơn mưa

- Ayumi, ngày mai em không bận gì chứ? - tôi hỏi, sau khi mua xong vé tàu từ máy bán vé tự động.
- Ngày mai...Không có gì quan trọng cả. Sao thế? - Ayumi nói.
- Vấn đề là anh vừa nhầm lẫn một chút - tôi nói, cố giấu vẻ tinh quái, và xòe hai cái vé vừa mua cho nàng xem - Anh đã mua hai cái vé về nhà anh. Hay là - tôi hạ thấp giọng - em về nhà với anh nhé?
- Này, này - Ayumi vừa cười vừa đấm vào cánh tay tôi - anh không có lời mời nào lịch sự hơn ư?

Tôi hiểu, tôi chỉ có một việc là tóm lấy tay nàng và kéo nàng vào trong ga.

Những chuyến tàu đi về giữa Osaka và Kyoto bao giờ cũng đông khách. Hai thành phố cách nhau khoảng bốn mươi cây số, đi tàu nhanh chỉ mất đúng bốn mươi tư phút. Osaka là thành phố kinh tế lớn thứ hai ở Nhật, chỉ sau thủ đô Tokyo, có nhiều việc làm. Vì thế, nhiều người làm việc ở Osaka nhưng vẫn sống ở Kyoto. Đôi khi tôi nghĩ, ai đã từng sống ở Kyoto thì chẳng bao giờ còn muốn chuyển đi một nơi khác, trừ khi vì một sức ép quá đáng nào đó.

Đã gần mười một giờ đêm, nhưng trên tàu vẫn có nhiều người vừa mới đi làm về. Phần lớn họ đều mặc vest đen và thắt cà vạt. Mới đây, thủ tướng Nhật lên ti-vi kêu gọi nhân viên văn phòng mặc pyjama mát mẻ đến công sở để giảm bớt tiêu hao điện năng dùng cho máy lạnh, nhưng xem chừng chẳng ai hưởng ứng cả. Khi mà lòng tự trọng của người Nhật vẫn khiến họ xấu hổ khi đi một đôi giày lấm bụi đến văn phòng (điều mà tôi chưa từng thấy trong thực tế, sau ba năm ở đây) thì việc xuất hiện trước người khác trong bộ pyjama xốc xếch, đối với họ, là một điều không thể tưởng tượng nổi.

Thỉnh thoảng, tôi cũng gặp những người đi làm còn trẻ. Họ có vẻ tùy tiện hơn trong cách ăn mặc, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra đó là một sự tùy tiện cố ý. Sự phá cách của họ dường như vẫn có chung một phong cách, và hoàn tòan không ám chỉ một sự cẩu thả. Gã trai đang đứng trước mặt tôi lúc này là một ví dụ. Tôi đoán mỗi buổi sáng, gã phải bỏ ra không dưới mười lăm phút đồng hồ để vuốt keo cho mái tóc bù xù chẳng khác gì một cái tổ chim của gã.

Tàu bắt đầu chạy, Ayumi mở túi lấy máy nghe nhạc và cắm headphone vào tai. Ở Nhật, người ta ít khi nói chuyện trên tàu, nếu có thì chỉ là những tiếng thì thào ngắn ngủn, bởi họ ngại làm phiền đến những người bên cạnh. Người đàn ông trung niên bên phải tôi đang ngủ gật. Một điều lạ là trong lúc ngủ, ông ta vẫn giữ được người nghiêm ngắn. Đầu ông ta hơi ngửa ra phía sau, miệng há to, hít thở một cách nặng nhọc. Ngồi kế bên ông ta là một người đàn bà khó đoán tuổi. Nét xuân sắc vẫn còn hiện rõ trên gương mặt sang trọng của bà, cho dù những vết chân chim sâu và dài ở đuôi mắt bà đã phản bội lại nó. Bà ngồi im, hơi nhìn xuống phía trước, không một chút để ý đến lão già ngồi bên cạnh bà. Lão già này ăn mặc rất sạch sẽ, cái đầu hói còn một ít tóc bạc của lão được chải thành nếp cẩn thận. Lão đang gí mắt vào tờ báo khổ rộng, có hình mấy đứa con gái cởi truồng, loại báo đăng quảng cáo dịch vụ massage tại gia, một dạng mại dâm trá hình, được phát miễn phí ở các cửa hàng bán băng đĩa người lớn. Có lẽ lão đang kiếm cho mình một bạn tình tính giờ trả tiền. Có lẽ, lão cô đơn.

Nghĩ đến đó, bất giác tôi đưa tay tìm tay Ayumi. Tôi đặt tay nàng vào trong lòng bàn tay mình, ngắm những ngón tay suôn dài của nàng một lúc, rồi nắm chặt lại. Tôi thường lo lắng bâng quơ mỗi khi cầm một cái gì đẹp và dễ vỡ.

Ayumi ngả đầu vào vai tôi. Thảng hoặc, tôi nghe tiếng xập xình lọt ra từ headphone. Nàng hay nghe J-pop và các loại nhạc điện tử, kiểu Yellow Magic Orchestra. Tôi gỡ chiếc headphone bên trái của nàng và cắm vào tai mình. Utada Hikaru đang hát.

"Lạc lối giữa tình bạn và tình yêu
Em như một quả xanh mơ tới ngày được hái

Em sợ rằng chúng ta đang ngần ngại
Mà tình yêu! Nếu không tiến tất lùi...

Khi anh nói lời cảm ơn em
Em nghe tim mình đau nhói
Trò ma thuật phía sau lời từ biệt
Gieo rắc những ảo giác ngọt ngào xen lẫn đắng cay

Phải đây chính là hương vị của cuộc sống?"

Giá như giữa lúc ấy chuyến tàu của chúng tôi đột ngột gặp sự cố phải dừng lại, có lẽ chúng tôi đã ngồi chụm đầu như thế nghe nhạc cho đến sáng.

Lúc chúng tôi xuống tàu thì có vài giọt mưa. Tôi nghe tiếng chúng rơi xuống đâu đấy trên vỉa hè. Trời đang động, không khí oi bức kinh khủng. Những cơn gió vật vã trong các tàng lá tối om. Lác đác một vài ngôi nhà vẫn còn sáng đèn. Trong một cái cửa sổ để mở trên tầng hai của một nhà bên đường , cái rèm cửa bị gió giật phần phật, có lúc tưởng muốn đứt lìa ra khỏi khung gỗ. Tôi chợt nhớ ra là đã quên đóng kín cánh cửa sau ban công trước khi đi.

Trong lúc Ayumi vào phòng tắm rửa mặt, tôi vội vàng dọn dẹp căn phòng của mình. Những cơn cuồng phong đi vào từ cửa sau đã xới tung căn phòng vốn đã chẳng lấy gì làm gọn gàng của tôi. Giấy tờ vương vãi khắp nơi. Tôi còn tìm thấy vài cái lá khô dưới sàn nhà và cả trong đống futon được cuốn lại để ở góc phòng.

Ayumi giúp tôi rải đệm và thay tấm ra trải lên trên. Có lẽ đã mấy tháng rồi tôi chưa thay tấm trải giường. Ayumi hình như không ngạc nhiên vì sự bừa bộn của căn phòng. Nàng đến bên chiếc bàn duy nhất trong phòng, nhặt lên cái vỏ đĩa phim "Tampopo" tôi đang xem dở.
- Em đã xem nó rồi chứ? - tôi vừa hỏi vừa ôm lấy nàng từ phía sau.

Ayumi bỏ cái đĩa xuống, quay người lại và bịt miệng tôi bằng một nụ hôn. Hơi thở nóng bỏng của nàng khiến tôi rạo rực. Tôi ngậm lấy lưỡi nàng và mút lấy mút để như một đứa nhỏ mút cây kem. Ayumi bật cười, nàng dụi đầu vào ngực tôi để tránh cái hôn, và nói rất nhỏ:
- Anh tắt đèn đi chứ.

Chúng tôi cởi quần áo của nhau trong bóng tối. Cả hai đứa đều đẫm mồ hôi. Cái điều hòa nhiệt độ mới bật lên, chưa kịp làm mát căn phòng. Tôi ôm siết Ayumi vào lòng và nhấc bổng nàng lên. Nàng rất nhẹ, và gầy đến mức đáng ngạc nhiên. Chỗ eo lưng của nàng có lẽ không dày đến nửa gang tay. Tôi đặt nàng lên đệm, khẽ khàng như đặt một chiếc lá khô lên thảm cỏ.

Một vài giọt mưa lớn đập vào cửa kính. Trời đất vẫn vật vã một cách khổ sở. Thỉnh thoảng, đôi ánh chớp nhì nhằng lọt vào phòng khiến tôi nhìn rõ gò ngực trắng xanh của Ayumi. Tôi vuốt ve hai bầu vú nhỏ nhắn, cảm giác như đang sờ thấy từng hơi thở đi ra từ lồng ngực của nàng. Bất chợt, từ đáy lòng tôi dội lên một cảm giác thương mến mênh mông, tôi cảm thấy dường như tôi và Ayumi đã thân quen từ lâu lắm, đã thuộc từng hơi thở của nhau, và không chừng chúng tôi còn có chung một huyết thống.

Ayumi có lẽ không nhìn thấy những suy nghĩ của tôi. Mắt nàng nhắm nghiền, hơi thở của nàng mỗi lúc một gấp gáp. Và dường như không thể kiên nhẫn được nữa, nàng nắm lấy tay tôi và đẩy xuống phía dưới.

- Mưa to quá, ướt hết cả vào trong này rồi - Tôi nói thầm vào tai nàng.

Ayumi không trả lời, chỉ bật lên một tiếng rên khe khẽ. Nàng ép sát vào người tôi như một cánh cung. Tôi vòng tay đỡ lấy lưng nàng và khẽ nghiêng người để nàng lật lên. Từ bên trên, nàng mở ra đón lấy dương vật tôi đang căng cứng. Nàng tỳ tay lên ngực tôi và cố gắng ngồi thẳng dậy. Những lọn tóc mềm đang phủ xuống mặt tôi từ từ nhấc lên và tan chảy xuống vai, rồi ngực nàng. Khoảnh khắc ấy, trông nàng như một nữ thần đang nhô lên khỏi mặt biển.

Mưa bắt đầu quất vào cửa kính ràn rạt. Những hạt bụi nước li ti chui qua những khe hở ở đâu đó tạt vào tận chỗ nằm. Không khí bỗng trở nên mát lạnh. Tôi nhắm mắt lại cảm nhận những chuyển động của Ayumi. Tôi nghe thấy những tiếng sấm ầm ì vọng lại từ rất xa, rồi tôi thấy hai đứa bé con là tôi và Ayumi chạy bắn ra đồng tắm mưa. Chúng tôi ngồi lên đầu những ngọn cỏ cao và mềm mại, uốn lượn không ngớt tạo nên những đợt sóng dài miên man. Chúng tôi dập dềnh trên những ngọn sóng ấy, bị chúng cuốn đi mỗi lúc một xa, mỗi lúc một nhanh hơn, đến mức chúng tôi không còn nhìn thấy, nghe thấy gì xung quanh nữa. Cả hai đứa đều cố hét lên, nhưng không nghe thấy gì ngoài tiếng u u bên tai, rồi có một tiếng sét rất lớn xé toang cả bầu trời và tất cả biến mất trong một luồng ánh sáng chói lòa.

Một lúc sau, luồng sáng ấy tắt ngấm, để lại bóng tối dày đặc. Ngoài hiên, mưa chuyển rì rào như ru. Tôi nghe tiếng Ayumi thì thào trước khi thiếp đi:

- Sắp sang mùa mưa rồi đấy.

2 comments:

  1. Mỗi nhà văn khi tả về Sex đều sử dụng những hình ảnh ẩn dụ khác nhau. Những hình ảnh đó thường gắn liền với cái tâm trong quan hệ xác thịt. Tùy thuộc vào cái tâm đó ở đâu mà tác giả mượn hình ảnh ẩn dụ cho phù hợp. Em còn nhớ, murakami tả cảnh sex trong Rừng Nauy thì đúng là trần nhồng nhộng, có gì tả đấy, chắc là hợp với tình tiết của câu truyện. Còn Chu Lai lại tả cảnh làm tình với việc ví von bằng hình ảnh con rắn, rồi kết luận lại một câu xanh rờn là "Tinh trùng của người đàn ông như những sợi tơ nhện, giệt thành một cái mạng và ôm lấy người đàn bà, làm họ không thoát ra được".

    Cảnh này thì đúng là bắt buộc trong tiểu thuyết nào cũng phải có. Nó giống như xem một bộ phim tình cảm mà không có cảnh ái ân thì ít nhiều mất đi phần thú vị.

    Thật là thú vị khi nhà thơ Huy Bầu đã tưởng tượng ra cảnh Sex cùng với việc kết hợp với mây, mưa, sấm chớp để diễn tả cao trào của nó.

    Hãy chờ xem nhà văn Huy Bầu sẽ dùng hình ảnh gì tiếp theo để mô tả cảnh Sex của Kazuhito và Liên đây.

    Namoadidaphat.

    ReplyDelete
  2. Bất ngờ!
    Nặng đô!
    Ba đờ sốc!

    ReplyDelete