Saturday, April 11, 2009

Kaz (3) - Sáng hôm sau

Kaz và đám bạn không còn trong bar. Tôi đoán chúng nó đã sang một quán khác, để ăn một cái gì đó chẳng hạn.

Tôi ra ngoài để gọi điện thoại cho Kaz nhưng không tìm thấy máy điện thoại trong bất cứ túi áo hay túi quần nào. Mất điện thoại! Có lẽ nó đã rơi ra khi tôi nằm chơi chỗ bờ sông. Tôi vào bốt điện thoại công cộng và bấm số máy di động của mình. Tôi hy vọng có ai đó đã nhặt được và sẽ giữ nó lại để trả cho tôi. Chuông đổ rất lâu nhưng không ai nghe máy, có nghĩa là nó vẫn nằm ở đâu đó cạnh bờ sông.

Tôi định quay lại tìm, nhưng lại nghĩ trước hết nên báo với Kaz để cậu ta khỏi phải lo lắng về việc tôi biến đi suốt mấy tiếng đồng hồ. Tôi tìm Kaz ở tất cả các quán ăn xung quanh nhưng không thấy. Tôi cũng không thể gọi điện cho cậu từ bốt điện thoại công cộng, vì không nhớ số máy của cậu.

Tôi quyết định một mình quay lại chỗ bờ sông tôi nằm cách đây một tiếng. Chiếc điện thoại không có ở đó. Tôi nhớ rất rõ phiến đá có chiều dài trội hơn hẳn những viên bên cạnh, do đó chắc chắn tôi đã tìm đúng vị trí. Tôi tìm rất kỹ cả khu vực xung quanh, cả phía dưới bờ kè, nhưng vô vọng. Giá có Kaz đi cùng thì việc tìm kiếm sẽ rất dễ dàng: Dùng máy của Kaz gọi vào số của tôi, và điện thoại của tôi sẽ phát sáng. Nhưng khi điện thoại tôi bị mất thì Kaz cũng biến mất. Thật là họa vô đơn chí.

Tôi nản lòng, ngồi xuống phiến đá nghỉ một tý rồi đứng dậy, băng qua đường để đi xuống ga tàu điện ngầm. Đường chân trời phía đông đã mờ mờ sáng.

Tôi bắt chuyến tàu đầu tiên trong ngày để trở về nhà.

***

Về đến nhà, tôi lập tức mở máy tính lấy số điện thoại của Kaz và gọi cho cậu ấy. Cậu ta cũng vừa mới về đến nhà. Cậu ta nghe chuyện tôi mất điện thoại với một vẻ hờ hững. Ban đầu tôi tưởng cậu ta mệt, nên chỉ kể vắn tắt sự việc rồi định cúp máy. "Gượm đã. Tớ cũng có chuyện muốn kể cho cậu" - Kaz nói - "Chuyện này khiến tớ đang rất phân vân, có lẽ tớ nên hỏi ý kiến của cậu".

"Sau khi cậu đi ra ngoài được một lúc thì bọn tớ cũng rời quán bar" - Kaz kể - "không có đứa nào trong bọn muốn ở đấy để nhảy, mà thực ra là cũng chẳng đứa nào biết nhảy. Có mấy đứa tranh thủ đi bắt chuyện với vài con bé, nhưng không khả quan lắm. Thế là chúng tớ bàn nhau kiếm chỗ khác để chơi, có đứa muốn đi hát karaoke, có đứa lại muốn chơi điện tử. Nhưng cuối cùng ý kiến của thằng Ryuichi được ủng hộ nhiều hơn cả, và chúng tớ kéo nhau sang nhà Bingo đánh bowling.

Chúng tớ chia ra hai đội để thi đấu, như thường lệ. Đội của tớ gồm tớ, thằng Ryuichi, thằng Taisuke và thằng Takuro đã thắng một trận giòn giã. Chúng tớ chơi 7 ván tất cả. Tổng điểm của tớ đạt gần 1000 điểm, trung bình 141 điểm mỗi ván. Chưa lần nào tớ đạt được điểm cao như vậy.

Sau ván thứ 7 thì đứa nào cũng kêu mỏi tay nên chúng tớ quyết định kết thúc cuộc đấu. Nếu mọi chuyện chỉ dừng ở đấy thì quả thực tớ đã có một buổi chia tay vui vẻ trọn vẹn. Tất nhiên, một vài lần tớ cũng thấy hơi lo lo, không hiểu vì sao cậu lại biến đi mất tăm mà không gọi điện cho tớ. Nhưng rồi tớ lại nghĩ, có khi cậu đã tóm được một con bé nào đó và đang êm ấm trong một cái love hotel với nó. Nghĩ cho cùng, cậu cũng đâu còn là một thằng bé lên năm.

Việc xảy ra sau đó đã khiến tớ hoảng loạn đến giờ. Lúc bọn tớ kéo nhau vào thang máy để đi về và cửa thang máy đang từ từ đóng vào thì tớ nhìn thấy Liên. Cô ấy đứng trong sảnh cầu thang cùng với mấy người nữa. "Dừng lại", tớ hét to, và nhoài người ra định chặn cửa (tớ đứng trong góc thang máy, rất xa cửa). Nhưng không kịp! Thang đã bắt đầu trôi xuống. Tớ dừng thang ở ngay tầng dưới, chạy ngược lên bằng cầu thang bộ. Liên đã bỏ đi đâu mất, nhưng những người đứng nói chuyện với cô vẫn ở đấy. Tớ hỏi họ, nhưng họ đều nói là không đi cùng với ai có tên như thế. Tớ không tin là tớ đã nhìn nhầm người, hoặc bị hoa mắt. Tớ đảm bảo đúng là cô ấy. Cô ấy vẫn như trước, mái tóc vẫn dài chừng ấy. Cô ấy mặc áo sơ mi màu tím và khoác chiếc áo cánh mỏng màu vàng ngà quen thuộc. Tớ đã thấy nhiều người có chiếc áo cánh giống như của cô ấy, nên lúc ấy tớ nghĩ, có thể tớ đã nhìn nhầm sang một người khác. Vì thế tớ đã đi hết tất cả các tầng trong tòa nhà ấy để lùng ra cô gái mặc chiếc áo cánh màu ngà ấy. Thậm chí tớ còn chờ chực ở cửa nhà vệ sinh nữ để không bỏ sót một ai. Nhưng tớ đã thất bại. Cô ấy đã biến mất, cứ như thể một bóng ma vậy".

Kaz dừng lại. Tôi nghe tiếng thở trong máy, rõ ràng là cậu ta đang bị xúc động mạnh.

"Ảo ảnh, Kaz ạ" - tôi nói - "có thể cậu đã nhìn thấy một ảo ảnh, vì cậu lúc nào cũng nghĩ tới cô ấy trong một thời gian quá lâu rồi. Những người bị chết khát trên sa mạc thường nhìn thấy những ốc đảo chứa đầy nước ngọt".

"Sao lại có thể như thế được" - Kaz lẩm bẩm - "Bây giờ, tớ đang nghĩ có nên hoãn lại chuyến bay ngày mai hay không. Biết đâu tớ có thể lại gặp cô ấy ở đâu đó trong thành phố này một lần nữa".

"Tớ nghĩ là không nên, Kaz ạ" - tôi nói - "Cậu đã tìm cô ấy nửa năm nay rồi. Cậu có cố thêm vài ngày nữa cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả. Cậu cứ đi như kế hoạch, còn sau đó, cái gì đến sẽ đến".

"Tớ biết trước là cậu sẽ nói thế" - Kaz dừng lại một chút - "Tớ đành phải nghe theo lời cậu vậy".

***

Tôi tuổi Dần. Mẹ tôi có lần đi xem bói, ông thầy bói bảo số tôi ít mất của.

Tôi không tin lắm vào chuyện bói toán, nhưng vẫn thấy điều mẹ tôi nói về cơ bản là đúng. Từ bé đến lớn, tôi chưa từng đánh rơi hoặc bị mất cắp một cái gì đáng giá. Chiếc điện thoại tôi làm mất lần này có lẽ là thứ có giá trị nhất từ trước tới nay.

Chiều hôm ấy, tôi ra cửa hàng điện thoại báo mất máy và trả 6000 yên tiền phạt cho hãng Softbank để lấy một cái máy khác giống hệt cái cũ. Coi như mất một bữa ăn tối cho hai người, nhưng tôi không vì thế mà áy náy.

Có điều là, nếu tôi tin lời mẹ tôi hơn thì tôi đã có thể có một bữa đi ăn nhà hàng với Kaz. Tối hôm ấy, khi trở về nhà thì tôi nhận được một email, người gửi là một ông hay bà Tanaka nào đó. Người này đã nhặt được chiếc điện thoại và tìm thấy địa chỉ email của tôi lưu trong máy. Hóa ra tôi đã làm rơi máy ở chỗ đứng xem đám múa lửa, chứ không phải trong lúc nằm ngắm sao và nghĩ ngợi linh tinh.

Dù tin vào định mệnh hay không thì ai cũng phải thừa nhận một điều là đời sống của chúng ta thực ra chỉ là một chuỗi các sự kiện ngẫu nhiên nối tiếp nhau. Chẳng hạn, bản thân sự ra đời của ta là kết quả của mối nhân duyên ngẫu nhiên giữa cha và mẹ ta. Những sự vận động có mục đích của chúng ta sau đó chỉ là để hoàn thành một quy trình đã được khởi đầu một cách tình cờ và cuối cùng, chúng ta cũng không thể hiểu hết được kết quả của cái quy trình ấy.

Một thời gian dài sau khi quan hệ giữa tôi và Ayumi Tanaka đã chấm dứt, tôi vẫn không thể kết luận được một cách dứt khoát mối tình ngắn ngủi ấy có ý nghĩa như thế nào đối với cuộc đời tôi.

Sau khi nhận được email của Ayumi, tôi gọi cho cô theo số điện thoại cô để lại trong thư. Chúng tôi lập một cuộc hẹn sau đó ba ngày, không thể sớm hơn được, vì giờ giấc làm việc của cô ta khá ngặt nghèo, hơn nữa tôi cũng không thực sự cần phải lấy lại chiếc điện thoại.

****

Tối hôm sau, Kaz gọi điện cho tôi khi cậu ta đang ngồi trong phòng chờ chuẩn bị lên máy bay. Cậu ta đã lấy lại được sự bình tĩnh sau sự việc xảy ra, tuy vẫn có vẻ buồn rầu. Tôi kể cho cậu về cuộc hẹn với Ayumi.
- Trong tiếng Nhật, "Ayumi" có nghĩa là bước chân, hay một cuộc hành trình. Có vẻ cậu đang chuẩn bị bước vào một cuộc phiêu lưu mới đấy. Chúc may mắn nhé! - Kaz nói.
- Tớ không tin vào lối suy diễn nhảm nhí ấy, nhưng dù sao cũng cám ơn. Chúc cậu lên đường may mắn! - tôi nói.

Đó là cuộc điện thoại cuối cùng giữa hai chúng tôi.

(còn nữa)

2 comments:

  1. Đại huynh! Câu chuyện mất điện thoại này làm em liên tưởng đến một sự việc trong quá khứ! Đúng là - unfortune never comes alone - tuy nhiên, rất may là điều xấu nhất đã không xảy ra. Và cái điều không thể xảy ra ấy ngụ ý về một sự công bằng trong cuộc sống, rằng sự lo lắng, sợ hãi tột cùng của chúng ta dành cho người bạn đã được đền đáp!

    Cuộc phiêu lưu mới của nhân vật "tôi" đã được gợi mở trong Kaz 3 không biết có được nói đến trong phần Kaz 4 không nhỉ?

    ReplyDelete
  2. Đây là đoạn văn hấp dẫn và đáng nhớ

    Dù tin vào định mệnh hay không thì ai cũng phải thừa nhận một điều là đời sống của chúng ta thực ra chỉ là một chuỗi các sự kiện ngẫu nhiên nối tiếp nhau. Chẳng hạn, bản thân sự ra đời của ta là kết quả của mối nhân duyên ngẫu nhiên giữa cha và mẹ ta. Những sự vận động có mục đích của chúng ta sau đó chỉ là để hoàn thành một quy trình đã được khởi đầu một cách tình cờ và cuối cùng, chúng ta cũng không thể hiểu hết được kết quả của cái quy trình ấy.


    Đoạn nhà văn tả về Love Hotel(LH) ở gần Sanjo làm namazu nhớ tới cái đêm đi cùng Fancha. Do mình không biết Kanji lên đi vào khu LH mà không biết rằng, trong khu đó không có nhà nghỉ mà chỉ có nhân viên phục vụ thôi. Vòng vèo mãi chẳng tìm được chỗ trú thân nên đành bắt taxi về nhà.

    Đọc đi đọc lại mới thấy cái logic thú vị của câu truyện, đọc Kaz(5) rồi về lại tra cứu ở Kaz(3). Thiệt là hay. he he he.

    ReplyDelete