Friday, April 17, 2009

Kaz (4) - Ayumi

Sau một thời gian dài kết bạn với nhau, tôi mới thực sự cảm nhận được hết sự sâu sắc và tinh tế trong ngôn ngữ của Kaz. Cậu ta có thói quen lẩy ra từ câu nói của đối phương một từ ngữ rồi phân tích, mổ xẻ nó với sự hiểu biết của một nhà ngôn ngữ học. Chiêu ấy luôn làm những người đối thoại với cậu ngạc nhiên, thích thú. Nhưng Kaz làm việc ấy không phải để lấy lòng người kia, đơn giản là cậu ta thích làm thế. Cậu có hứng thú đặc biệt với ngôn từ. Tôi có cảm giác lúc nào cậu cũng có thể tìm ra một ẩn nghĩa hoặc một sắc thái đặc biệt của một từ ngữ nào đó vừa được nói ra, kể cả những từ ngữ tưởng như rất tầm thường. Tuy thế, Kaz không phải là người hoạt khẩu. Cậu thường không gây ấn tượng mạnh đối với những người mới gặp.

Ấn tượng đầu tiên của tôi về Kaz rất mờ nhạt.

Chúng tôi gặp nhau lần đầu trong nhà ăn của trường. Nhà ăn trung tâm nằm dưới tầng hầm của tòa nhà Engineering, là nhà ăn lớn nhất của Đại học Kyoto. Tuy vậy, vào giờ cao điểm, khoảng từ 12 giờ trưa đến 1 giờ chiều, nhà ăn không có đủ chỗ ngồi cho tất cả sinh viên. Vì thế tôi thường đi ăn sau giờ đó một chút, nhưng hôm ấy tôi có buổi báo cáo vào đầu giờ chiều nên đành phải đi ăn sớm, đồng nghĩa với việc phải đứng xếp hàng mất 5 phút để đợi lấy thức ăn.

Tôi kiếm được chỗ ngồi một cách mau mắn. Tôi đặt khay thức ăn lên bàn, đang định ngồi vào thì một cậu chàng gầy gò tiến đến bên cạnh tôi và bảo đấy là chỗ của cậu. Vì không để ý nên tôi đã không thấy túi xách của cậu ta để dưới băng ghế. Cậu ta bê một bát donburi ăn dở, có lẽ vừa ra quầy để lấy thêm gia vị. Tôi xin lỗi và định quay đi. "Này cậu, chỗ này khá rộng, cậu có thể ngồi cùng tớ, nếu cậu không ngại", cậu ta nói.

Tôi đã làm quen với người bạn đáng kể nhất trong đời mình một cách tình cờ như thế. Suốt bữa ăn, tôi và Kaz nói chuyện với nhau không nhiều. Kazuhito thực ra là họ, còn tên cậu ta là Yosuke, nhưng phép xưng hô lịch sự của người Nhật là gọi theo họ, nên tôi gọi cậu ta là Kazuhito-san, về sau rút ngắn lại thành Kaz. Tôi được biết cậu ta là sinh viên năm thứ ba khoa Văn, còn cậu ta thì biết tôi vừa bắt đầu khóa nghiên cứu sinh ngành Cơ học đất (chẳng liên quan gì đến ngành học của cậu ta cả!) và tôi là người Việt. Cậu ta có vẻ thích thú với chi tiết cuối cùng ấy. Khi chúng tôi chia tay nhau, cậu hứa sẽ sớm gọi điện cho tôi.

Tôi không đặc biệt háo hức về lời hứa của Kaz, thậm chí có lúc đã quên bẵng nó. Kinh nghiệm sống ở Nhật đến thời điểm đó mách bảo tôi rằng những cuộc gặp gỡ tình cờ với người Nhật thường không mang lại những quan hệ sâu sắc. Người Nhật rất khéo léo trong giao tiếp, và ít khi làm mếch lòng người lạ. Tuy nhiên, họ không phải là những người thích khám phá những mối quan hệ mới mẻ - họ chỉ coi trọng những mối quan hệ dựa trên những điểm chung đã có sẵn giữa hai bên, chẳng hạn công việc hoặc hội nhóm.

Hai tuần sau, Kaz gọi điện và rủ tôi ra quán Navi uống cà phê. Quán Navi nằm trong một ngõ nhỏ, cách cổng trường độ một trăm mét, từ hôm ấy trở thành điểm hẹn thường xuyên của hai đứa. Chủ quán, khi đã quá quen mặt chúng tôi, hình như luôn có ý để dành cho hai đứa cái bàn ở góc hiên nhìn ra vườn, nơi tôi có thể ngồi co một chân lên ghế mà không làm ảnh hưởng đến mỹ quan của quán và Kaz có thể nửa nằm nửa ngồi đọc sách hàng tiếng đồng hồ.

Nhiều buổi chiều dài đã chậm rãi đi qua cửa quán cà phê Navi trong khi Kaz kể cho tôi về người yêu của cậu, một cô gái Việt Nam.

Tên cô ấy là Liên.

***

Ayumi không giống như tôi tưởng tượng. Một việc rất tự nhiên mà hầu hết đàn ông đều làm trước lần đầu gặp một cô gái là cố hình dung ra cô ấy trông như thế nào. Nói chung, trong việc này đàn ông luôn luôn kém tỉnh táo và hay thiên vị. Họ thường hình dung đó là một cô gái đẹp. Những gã khiêm tốn hơn thì có thể hình dung cô ta không đẹp lắm, nhưng phải là không-đẹp-theo-kiểu-họ-thích. Chẳng hạn nếu là tôi, tôi sẽ nghĩ đến một cô có dáng cao lớn, khỏe mạnh, nếu cô ta hơi béo một chút cũng chẳng sao, miễn là ngực không bị lép.

Ayumi không béo, cũng không cao lớn. Cô cao khoảng một mét năm bảy, hơi thấp so với chiều cao trung bình của các cô gái thời nay. Cô sở hữu một làn da đặc trưng của phụ nữ Nhật, trắng và mịn màng. Mái tóc của cô rất dày, màu nâu nhạt, được uốn thành những lọn dài để xõa xuống hai bên vai và sau lưng một cách tự nhiên. Trong buổi hẹn đầu tiên của chúng tôi, Ayumi mặc một chiếc áo cổ bẻ màu xanh nhạt và váy rộng màu đen, dài quá đầu gối một chút.

- Chào Ayumi - tôi nói. Cô rõ ràng là ít tuổi hơn tôi.
- Chào anh - cô ta cười. Hàm răng của cô không được đẹp.
- Ayumi vừa từ chỗ làm đến đây phải không?
- Đúng thế đấy. Anh chờ ở đây lâu chưa? - Cô vừa nói vừa chuyển chiếc túi xách sang tay bên kia.
- Mới chỉ một chốc thôi - tôi nhìn vào mắt cô - Ayumi có muốn uống một cái gì đó không? Cà phê chẳng hạn?
Ayumi không nhận lời ngay. Cô tỏ vẻ ngần ngại.
- Hay uống whisky? - tôi ráng thuyết phục - Hoặc cả hai: Cà phê trộn whisky?
Ayumi hiểu câu đùa của tôi, nàng mỉm cười và gật đầu.

Câu chuyện của chúng tôi sau đó nhạt toẹt - chủ yếu là do bất đồng ngôn ngữ: Ayumi nói được rất ít tiếng Anh. Trình độ hội thoại Anh ngữ của cô có lẽ cũng tương đương trình độ tiếng Nhật của tôi. Mặc dù được học tiếng Anh từ cấp một lên đến đại học, khả năng giao tiếp bằng Anh ngữ của thanh niên Nhật nói chung không tốt lắm. Tôi thường xuyên phải nhắc lại thật chậm rãi để nàng hiểu, và nàng cũng phải làm thế với những câu tiếng Nhật. Vì thế, câu chuyện khá rời rạc. May mà món kem táo đã khiến nó có thêm chút hương vị, và sau khi ăn hết cốc kem thứ ba thì tôi đã hiểu được phần nào cuộc sống của cô.

Ayumi lớn lên ở một thị trấn nhỏ phía bắc tỉnh Hyogo. Năm cô mười lăm tuổi, mẹ cô mất vì một tai nạn, và cô phải xuống Osaka sống với dì ruột. Cô tốt nghiệp đại học Osaka và hiện là nhân viên của một hãng sản xuất các loại tay nắm và khóa cửa. Văn phòng công ty nằm trong trung tâm thành phố Osaka, cách chỗ ở của cô khoảng nửa tiếng đi tàu.

- Thế công việc của em ở công ty là gì? - tôi hỏi.
- Em nhận đơn hàng của khách và chuyển cho phòng bán hàng. Nếu có trục trặc gì thì em sẽ nói chuyện với khách. Và...Thực ra chỉ có thế thôi. Chẳng còn gì nữa. Một công việc không có gì đặc biệt cả, đúng không?
- Ừm. Đặc biệt hay không thì cũng chẳng quan trọng lắm. Miễn là em cảm thấy thích nó. Em thích nó chứ?
- Thích ư? Em cũng chẳng biết nữa. Công việc thì phải làm thôi. Công việc này không có gì khó, nên em còn có thời gian rảnh, không quá bận như bên bán hàng.
- Khi rảnh thì em làm gì? Anh chưa thấy một cái văn phòng nào ở Nhật để nhân viên rảnh rỗi cả. Tất cả đều tất bật...
- Đều gì cơ? - Ayumi không biết từ "tất bật" trong tiếng Anh.
- Ý của anh là tất cả mọi người lúc nào cũng bận rộn.
- À, không phải thế đâu. Cũng có lúc rảnh, nhưng mọi người đều cố tìm một cái gì đó để làm. Vì thế, những người khác thấy họ lúc nào cũng bận rộn.
- Vậy khi rảnh thì em làm gì? - tôi nhắc lại câu hỏi suýt nữa đã bị bỏ qua.
- Em ấy à, em để tay dưới gầm bàn và gấp những con hạc giấy. Em có một tủ hạc giấy.
- Hạc giấy à? Lãng mạn đấy. Một nhân vật trong truyện của Murakami đã gấp một nghìn con hạc giấy để tặng người yêu. Em có đọc Murakami không? Tiểu thuyết gia người Nhật ấy...
Ayumi buông chiếc thìa đang xúc kem, ngẩng lên nhìn tôi và lắc đầu.
- Em không thích đọc sách lắm. Anh đọc bằng tiếng Nhật ư? - nàng hỏi.
- Dĩ nhiên là không rồi. Bằng tiếng Việt. Sách của ông ta được dịch ra tiếng Việt rất nhiều.

Câu chuyện giữa chúng tôi bị gián đoạn mất một lúc, trong khi tôi chưa tìm ra một đề tài nào khác để bắt đầu lại. Ayumi cũng im lặng, chăm chú vào cốc kem có rưới một thứ nước màu đỏ gắt.

- Mà này, một hãng sản xuất khóa cửa thì có nhất thiết phải tuyển những nhân viên có mái tóc đẹp như em không? - tôi hỏi bằng tiếng Nhật, sau khi đã nhẩm đi nhẩm lại trong đầu tới bốn lần.

Ayumi bị bất ngờ và không giấu được vẻ lúng túng. "Anh nói thật đấy chứ?", nàng hỏi lại, và nhận được cái gật đầu quả quyết của tôi.

Có lẽ điều đó đã làm cô vui vẻ suốt thời gian còn lại của buổi tối, đến tận khi tôi đưa cô ra ga để trở về nhà.

Đó là một buổi tối thật dễ chịu. Chỉ mới cách có mấy ngày mà trời đã ấm lên rất nhiều. Những cơn gió đêm đã trút bỏ lớp áo ẩm ướt và lạnh lẽo, giờ đây đang tràn về thênh thang trên đại lộ Karasuma sáng lòa ánh đèn pha của dòng xe cộ xuôi ngược. Một chiếc xe thể thao màu cánh cam mui trần, mở nhạc rất lớn, rì rì chạy qua, chùm đèn màu gắn ở đuôi xe nhấp nháy, chạy lên chạy xuống liên tục, tạo thành một dòng chữ sáng xanh như lân tinh: "Love".

(còn nữa)

2 comments:

  1. Hi hi,

    Nhân vật tôi mà cho làm táo y tế thì áo độn ngực sẽ bán chạy ở Việt Nam đây.

    Ngực lép không được điều khiển xe moto 2 bánh. Hic hic.

    Nhân vật tôi tán gái quả là điệu nghệ. Thú vị ở chỗ những câu hỏi đặt ra cho nàng Ayumi là những câu hỏi vừa hóm hỉnh là vừa lãng mạn. Quả này phải nhớ để thi thoảng áp dụng thôi.

    Love love love
    x x x

    ReplyDelete
  2. He he,
    Nam huynh thật lãng mạn quá đi!
    Đoạn kết của phần này thú vị, nhẹ nhàng bros nhỉ?

    Love nhấp nháy...

    ReplyDelete