Friday, February 27, 2009

Mưa xuân

Cơn mưa sớm
Khe khẽ kỳ cọ những vết ám của đêm sót lại trên vỏ cây
Cái chồi con
Nứt
Gã quạ đen
Giật thột
Vội vàng đánh cắp một ánh mắt
Rồi bay đi

Trong cái tổ không
Một mẩu mùa đông
Bỏ thừa

Lăn lóc.

4 comments:

  1. Thơ hay quá anh Huy ơi!
    Ngắn và cô đọng.
    Ngôn từ, chau chuốt quá!
    Em không giỏi bình luận thơ lắm nhưng mà thơ của đại huynh quả là tuyệt đỉnh!
    Cái "Ấn tượng Nhân văn" anh post trước, vẫn chưa nghĩ ra comment...Hihi

    ReplyDelete
  2. Chắc Đại Huynh làm bài thơ này sau đợt mưa vừa rồi. Nhưng cơn mưa như khép lại cái khung cảnh mùa đông ngắn ngủi.

    Mỗi một câu thơ là một sự chuyển giao khiến ta phải liên tưởng đến cái bối cảnh của câu truyện, vâng, câu truyện mùa đông Kyoto với những chú quạ đen, bay đi, như ta vậy, sẽ đi và đánh cắp đi những ánh mắt ấy.

    Bỏ thừa

    Lăn lóc

    Những mẩu mùa đông


    Đại Huynh chuyển sang thể loại thơ này chắc là có ảnh hưởng phần nào của Nhân văn giai phẩm roài, mà đúng cái em thích mới phê chứ.

    ReplyDelete
  3. @relax star: Đối với thơ, "hiểu" ko quan trọng bằng "cảm". Có nghĩa là, cái cảm xúc mà bài thơ nó khơi gợi lên cho em, cái ấn tượng mà em cảm nhận được là quan trọng nhất, chứ không phải là cái logic nằm trong câu chữ. Cũng giống như xem một bức tranh, cảm nhận của từng người về một bài thơ là khác nhau, tùy vào phông văn hóa, nhận thức, và cả tiềm thức, v.v. của người đọc. Em thấy bài này khó hiểu có lẽ vì sự thiếu logic của câu chữ đấy thôi. Vậy thì, đừng đọc, mà hãy cảm nhận! Cheers,

    ReplyDelete