Trên những dặm đường rong chơi
Chiều nay tôi dừng lại ngắm
Đứng giữa rừng dày tuyết thẳm
Tôi nghĩ về đất nước của tôi
Đất nước tôi – tên gọi Địa Cầu
Sưởi ấm bởi Mặt Trời nóng đỏ
Đất nước tôi mênh mông
mà bé nhỏ
Đi như giọt lệ giữa không trung (*)
Đồng bào tôi hơn sáu tỷ người
Nói hàng nghìn thứ tiếng tôi không hiểu
Tiếng Ê-đê, tiếng Hơ-mông, tiếng Chăm, tiếng Thái
Tiếng Ấn Độ, tiếng A-rập, tiếng Hy Lạp, tiếng Ba Lan
Tiếng Zulu, tiếng Kanuri, tiếng Creole, tiếng Mayan
Nhưng dù họ nói thứ tiếng gì đi nữa
Họ đều giống tôi ở tiếng khóc, cười
Đồng bào tôi hơn sáu tỷ người
Hơn sáu tỷ hình hài, vóc dáng
Thấp, bé, cao, to, thơm, hôi, đen, trắng
Gầy, béo, trẻ, già, tươi, héo, buồn, vui
Đồng bào tôi dẫu khác tôi đến mấy
Vẫn có chỗ giống tôi: Đều là những Con Người!
Đồng bào tôi hơn sáu tỷ người
Có rất nhiều tín ngưỡng
Tôi không biết những gì thánh Allah nói về chúa Jesus
Cũng không rõ hết những lời Phật dạy
Tôi chỉ biết rằng người đã sinh ra tôi là mẹ tôi
Vì thế tôi tin thế gian không có Chúa Trời
Đồng bào tôi hơn sáu tỷ người
Nhưng chỉ có vài chục người gọi tôi là bạn
Chia sẻ với tôi niềm vui và nỗi khó khăn
Chỉ cần chừng đấy, chúng tôi có đủ một thế giới!
Có hơn sáu tỷ đồng bào tôi
Hê hê, đồng bào tôi nhiều quá!
Rất đông nhưng chẳng khiến tôi vui
Tôi lúc này chỉ một ước mong thôi:
Được nắm tay người vợ hiền yêu dấu
Người sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời.
Chú thích:
(*): Thơ Xuân Diệu
Hay tuyệt anh Huy ơi.
ReplyDeleteTừ cái hôm nhậu ở nhà em với 2 người bạn Hàn Quốc, em cũng luôn suy nghĩ về điều đó, đồng bào tôi là ai?
CÓ những người Việt Nam tưởng như là bạn tốt thế mà nó chơi mình sau lưng anh nhỉ?
CÓ những dân tộc thiểu số ở mãi tận đâu trên dải đất chữ S cũng như người nước ngoài đối với ta.
Mỗi chúng ta nặng khoảng 60 cân
Thân ta mang cũng vừa chi là đủ
Thi thoảng nó vơi đầy dăm ba lạng
Cũng chẳng hề hấn chi.
NHưng tâm hồn ta là một tòa núi
Đẹp lộng trời như đỉnh Fuji
Chân bước đi nặng ngàn cân đấy chứ
Cần có người để san sẻ chung vai
Bố là ai? Mẹ là ai?
Là núi Thái Sơn là nguồn nước ngọt
Cho ta bước trên thế gian này
Vợ là ai? Con là ai? Gia đinh ta đó
San sẻ nhọc nhằn, hạnh phúc trăm năm
Bạn là ai? là người đôi khi gặp
San sẻ phần nào sức nặng của bản thân
Chân tình chỗ lâu ngày chung chén rượu
Thâm tình chỗ kỉ niệm đẹp, cùng hiểu, cùng vui.
Em nghĩ ra 1 định nghĩa mới thôi.
Vợ: là người yêu, là nàng thơ để mỗi lần ta đi đâu cũng luôn nhớ đến, chỉ cần nghĩ nắm tay 1 cái là thơ tức thì tuôn ra.
Chúc Bác một hành trình trong tuyết lạnh với một tâm hồn luôn được sưởi ấm.
Ôi a Huy với a Nam cứ ho ra thơ thở ra văn hắt xì hơi ra nhạc thế này...
ReplyDeleteEm thích nhất khổ cuối của anh Huy
"Có hơn sáu tỷ đồng bào tôi
Hê hê, đồng bào tôi nhiều quá!
Rất đông nhưng chẳng khiến tôi vui
Tôi lúc này chỉ một ước mong thôi:
Được nắm tay người vợ hiền yêu dấu
Người sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời"
và định nghĩa mới rất thú vị của a Nam ~_~
Nhân dịp năm mới, tặng 2 anh 1 truyện cổ:
Năm hai mươi tuổi, Hứa Hầu có hơn trăm bạn hữu, tiệc tùng, bù khú thâu đêm...
Năm ba mươi tuổi, chàng lựa được hai chục tráng sĩ, họ thề nguyền sinh tử có nhau...
Năm năm mươi tuổi, chàng trà dư tàu hậu với hai người, vốn là kẻ tay tả, tay hữu của chàng...
Năm sáu mươi tuổi, ông lão âu yếm vuốt mái tóc của bà vợ già móm mém. “Nàng là bạn tri âm duy nhất của đời ta”.
HAPPY NEW YEAR!
Hai huynh thơ thật quá hay
ReplyDeleteMỗi lần đọc thấy no say không à
Giật mình mới chợt nhớ ra
Namazu nói vợ là nàng thơ
Mỗi lần phiêu bạt nơi mô
Nắm tay nghĩ tới có thơ tức thì