Yosuke như đang ngồi trên than. Chưa bao giờ trong đời anh trải qua cảm giác này. Anh không thể tập trung vào bất cứ một công việc gì. Anh đang biên tập mấy truyện ngắn để đưa vào tập san văn học của khoa sẽ xuất bản vào tuần sau, nhưng anh không vừa ý với bất cứ tác phẩm nào trong số đó, bởi anh thấy chúng quá nhạt nhẽo.
Đã hơn một tháng nay anh không gặp Liên.
Từ những cuốn tiểu thuyết, Yosuke đã đọc được hàng nghìn câu chuyện ly kỳ về tình yêu nhưng chúng không có tác dụng nào giúp anh dập tắt những đám cháy trong tâm trí anh lúc này. Anh cuống cuồng tìm kiếm một công việc khả dĩ giúp mình thoát ra khỏi trạng thái đáng sợ này, dù chỉ một chốc. Nhưng vô vọng.
Thần tình yêu, nếu là một vị thần nhân đức, hẳn sẽ có ngày hối tiếc vì đã bắn trúng một con mồi yếu ớt như Yosuke.
Thực ra Yosuke đã từng có bạn gái, nói đúng hơn là đã từng cặp với một cô ở trường trung học. Cô ta đã có lần gạ cậu làm tình dưới gầm cầu thang ở trường. Sau khi ra trường, Yosuke không gặp lại cô ta một lần nào nữa. Anh đã rất ngạc nhiên với chính mình khi nhận thấy ký ức về cô ta biến mất một cách dễ dàng đến thế, như thể một sợi lông rụng ra từ một con ngỗng trời bay ngang qua.
Chính Yosuke cũng không biết anh yêu Liên từ lúc nào. Có lẽ tất cả đã diễn ra một cách từ từ trước đó, nhưng chính vào lần gặp nhau cuối cùng, Yosuke biết rằng thế giới của cậu đã bị đảo lộn.
Hôm ấy cũng là một ngày cuối tuần. Liên xuống thăm cha mẹ nuôi và biếu họ một gói cà phê Việt Nam mà bạn cô vừa mới mang sang. Bà Chikako gần như nghiện cà phê, và vì thế thường đuối lý mỗi lần bà khuyên ông Fusao bỏ thuốc lá và được ông đáp lại bằng cách khuyên bà bỏ cà phê. Liên đã để ý tìm trong các siêu thị có bán cà phê nhập khẩu, nhưng đều không thấy cà phê Việt Nam. Cô không phải là một người sành uống cà phê, nhưng những người bạn Nhật của cô đều khen cà phê Việt Nam hết lời, vì vậy cô nhất quyết phải để cho bà Chikako có cơ hội thưởng thức nó.
- Hôm nay nhiệt độ lên đến 38 độ đấy - Yosuke nói với Liên trong lúc ngồi uống trà trong phòng khách - Càng ngày thời tiết càng khắc nghiệt hay sao ấy. Những năm trước, thời điểm nóng nhất mùa hè cũng chỉ khoảng 36 độ, theo trí nhớ của tớ.
- Thì người ta vẫn bảo là do El Nino, với cả hiệu ứng trái đất nóng lên gì gì đấy thôi - Liên nói.
- Những vấn đề đó vẫn đang được tranh cãi, chưa hẳn đã đúng. Nhưng tớ thấy đúng là thời tiết có ấm lên, ba mùa đông vừa rồi đều không có tuyết - Yosuke nói.
- Thực ra là có chút ít, phải không? - bà Chikako nói - Mẹ nghe nói năm vừa rồi trên khu trượt tuyết thung lũng Biwako chẳng có mấy khách, vì tuyết mỏng quá.
- Liên-chan có biết chỗ ấy không nhỉ? - Yosuke quay sang Liên, và nhận được cái lắc đầu của cô - Để đến mùa đông, cả nhà mình sẽ lên đấy chơi. Từ đây đi chỉ mất độ một tiếng đồng hồ thôi.
Vẻ háo hức hiện rõ trong đôi mắt nâu mở to của Liên. Cô chưa bao giờ nhìn thấy tuyết ngoài đời. Trong trí tưởng tượng của cô, hiện ra hình ảnh một đêm Noel ấm cúng tràn, đầy ánh nến và tiếng thánh ca, trong khi bên ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi từng chùm, từng chùm - những hình ảnh mà cô thường thấy trong phim Mỹ.
- Từ bây giờ đến mùa đông còn lâu lắm - Yosuke cắt ngang dòng suy nghĩ của Liên - bây giờ Liên-chan có muốn ra hồ chơi một lúc không?
- Ý kiến hay đấy - bà Chikako nói - hai đứa ra ngoài một lúc cho thoáng. Mẹ sẽ ở nhà làm bữa tối.
- Con sẽ giúp mẹ - Liên nói.
- Không cần đâu, cứ đi đi - bà Chikako nói - Tuần này bố không về nên bữa tối sẽ hết sức đơn giản, mẹ chỉ làm một loáng là xong.
Lúc ấy đã sáu giờ chiều, mặt trời đã khuất hẳn sau dãy núi Hiei, nhưng hẵng còn lâu trời mới tối. Về mùa hè, sau khi nắng tắt vài ba tiếng, bầu không khí mới nguội hẳn. Yosuke lái xe theo những con đường nhỏ, uốn lượn. Những vệt cát chạy dọc hai bên vệ đường phủ đầy lá thông khô. Khung cảnh gợi lại ký ức của Liên về những lần đi biển miền Trung. Ngay cả cái nắng hầm hập cũng giống. Tất cả đều rất đỗi gần gũi.
Từ bãi đỗ xe, Yosuke và Liên phải leo qua một cái đồi thấp mới ra được bờ hồ. Xen lẫn giữa đám cỏ mọc cao, thấp thoáng những đóa hoa dại màu trắng mỏng mảnh. Liên cúi xuống bứt mấy nhánh và đưa lên mũi ngửi.
- Chẳng có mùi gì cả! - Liên nói.
- Cần phải có thời gian để nhận ra mùi thơm của những loài hoa dại - Yosuke nói - Một nhà văn nào đó đã nói như thế.
- Có lẽ câu nói ấy chỉ nên hiểu theo nghĩa bóng - Liên nói - Có những loài hoa không hề có hương, đúng không?
- Có thể không phải ngay lúc này, mà là hàng trăm năm nữa. Cứ hi vọng rằng một ngày nào đó, tất cả các loài hoa trên trái đất đều tỏa hương, được không? - Yosuke nói.
Liên không trả lời. Qua mắt kính cận dày cộp, Yosuke thấy cô mỉm cười.
Ra đến sát mép nước, Liên khỏa tay, thả mấy cọng hoa xuống nước. Nước đục và ấm. Những con sóng lăn tăn liếm vào bờ độ vài gang tay rồi biến mất. Không có tiếng sóng, dù chỉ là những tiếng óc ách nhỏ. Có thể hi vọng một ngày nào đó, tất cả các con sóng trên trái đất này đều cất tiếng hay không? Liên thầm nghĩ và cười một mình.
Hai người đi dọc bãi cát một quãng xa rồi ngồi xuống dưới một gốc thông cong queo, dường như đã được uốn để tạo dáng.
- Gió mát quá nhỉ - Liên nói - Chẳng khác gì gió biển, chỉ có điều không có vị mặn.
- Ở đây đã từng là biển đấy chứ, hàng vạn năm trước cơ - Yosuke nói - Sau đó, biển lùi ra xa và phần bị kẹt giữa các dãy núi tạo thành hồ Biwa này.
- Nếu thế thì nước hồ phải mặn chứ?
- Qua thời gian tất nhiên nó nhạt dần đi. Nhưng biển thì vẫn còn nhớ đến một phần máu thịt của nó ở đây - Yosuke nói - Một nỗi nhớ rất mặn.
- Biển nhớ ư? Có một bài hát Việt Nam rất hay, tên là "Biển nhớ", đã được dịch sang tiếng Nhật đấy. Yosuke đã nghe bao giờ chưa?
- Chưa. Tớ chưa từng nghe bài hát Việt Nam nào cả. Liên thử hát xem - Yosuke nói.
- Được thôi - Liên nói, và bắt đầu hát. Cô hát nhỏ nhưng vẫn rõ từng tiếng.
"Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rũ lê thê
Gọi bờ cát trắng đêm khuya..."
Đó là bài ca buồn nhất mà Yosuke từng nghe. Nó gần như một câu chuyện hoàn chỉnh về một mối tình vô vọng. Nó giống như bài hát của nàng tiên cá, hằng đêm vẫn ngồi hát dưới trăng để vợi đi nỗi nhớ chàng thủy thủ đa tình và bạc bẽo.
Yosuke ngắm nhìn Liên. Dựa người vào gốc cây, đầu vươn cao, cô hát một cách say mê. Mái tóc đen nhánh mềm mại xõa xuống bờ vai nhỏ nhắn của cô. Những cơn gió lẩn trốn trong mái tóc cô bồng bềnh tạo sóng. Trong bóng chiều đang lụi dần, màu áo vàng của cô tỏa những tia sáng đẹp đẽ cuối cùng của ngày.
Lãng mạn!
ReplyDeleteMột bước tiến xa hơn nữa của mối tình giữa Yosuke và Liên! Kết thúc Kaz 11 cũng lại là một buổi chiều vàng bên bờ sông! Có lẽ Liên là nguồn cảm hứng để Yosuke đào hoa hoàn thành tập truyện ngắn của mình!
Hồi trung học Yosuke đã bị một cô bạn gạ tình ngay dưới cầu thang nhỉ? Tác giả chỉ dừng lại mà không tả chi tiết hơn nữa! Người đọc tha hồ mà tưởng tượng nhé!
Hi vọng bài "Biển nhớ" là bài hát buồn cuối cùng mà Yosuke phải nghe! Còn có một bài của NA9 cúng được dịch sang tiếng Nhật và cũng rất nổi tiếng: "Không!"
Thanks bro!