Sunday, June 21, 2009

Kaz (10) - Ánh đèn trên cầu tàu

Mẫu số chung của mọi tình yêu là sự nhớ nhung. Nếu bạn chưa một lần bị thôi thúc bởi ý muốn gặp được người yêu của bạn bằng mọi giá, tôi e rằng bạn chưa bao giờ yêu người ấy. Nếu bạn có thể nghĩ ra một cách nào khác để sử dụng một tiếng đồng hồ rảnh rỗi của mình mà không hề nghĩ tới người yêu của bạn, tôi e rằng bạn không thực sự yêu cô ta. Và nếu bạn có thể sống yên ổn một mình trong mười hai tiếng đồng hồ mà không được nhìn thấy hoặc nghe thấy cô ấy nói thì tôi cho rằng tình yêu của bạn chỉ là một sự tưởng tượng đáng tiếc.

Tình yêu là phương thức đối mặt với nỗi cô đơn ở một người trưởng thành. Ở tuổi mới lớn, cái gọi là tình yêu giữa các cô cậu học sinh chỉ là một sự hiểu lầm về tính tò mò. Lớn hơn chút nữa, khi các cô cậu ấy nếm được một chút những va chạm xác thịt thì tình yêu là một lựa chọn trong số những trò giải trí gây nghiện, bên cạnh trò chơi điện tử và lướt Net. Khi nhục cảm không còn là yếu tố mới mẻ nữa, người ta cần một người tình trước hết để bầu bạn.

Trong suốt thời thơ ấu, chúng ta được dạy dỗ rất nhiều về cách làm đẹp lòng người khác khi giao thiệp với họ, nhưng chẳng ai dạy cho ta về cách đối mặt với nỗi cô đơn của chính mình.

Vì khoảng cách giữa hai thành phố, và công việc của cả hai, tôi và Ayumi thường chỉ có thể gặp nhau vào cuối tuần. Những ngày đầu tuần giống như khoảng mặt biển nằm giữa hai con sóng. Chúng lắc lư một cách nặng nề, dường như những dao động trên bề mặt cũng là dao động của cả một cột nước sâu. Và khi cơn sóng tiếp theo lừng vào, nó đột nhiên đứng lặng ngắt, dường như đang nín thở, chờ đợi - đó là những ngày giữa tuần. Ngày thứ sáu luôn bị cuốn lên cao, bị hẫng chân, gây cho tôi cảm giác hồi hộp khôn tả cho đến khi chân tôi chạm lại xuống đất, tóc và mặt tôi phủ đầy bọt sóng. Những cái bong bóng li ti bám vào da mặt tôi vỡ tanh tách như tiếng một đứa trẻ con cười.

Tôi thường dành nhiều thời gian của bữa ăn tối thứ sáu với Ayumi để ngắm nàng. Tôi đã mong chờ khoảnh khắc ấy suốt cả tuần, nói không ngoa một chút nào, như một kẻ chết khát mong được uống nước. Nơi tôi làm việc là học khu chỉ dành cho các ngành kỹ thuật, nơi hầu hết sinh viên và giáo sư là đàn ông. Có rất ít các cô gái, và số những cô xinh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi có thói quen, mỗi khi gặp một cô gái ở trường, tôi lập tức đưa cô ta vào bảng xếp hạng sắc đẹp theo đánh giá của riêng tôi. Không khó để nêu ra ba cô đầu bảng. Vị trí hoa hậu là một cô gái có khuôn mặt của Đức Mẹ Maria, nghiên cứu sinh khoa môi trường. Cô là người lai, mẹ cô là người Nhật di cư sang Brazil và lấy chồng bản xứ. Tôi biết tường tận như vậy bởi tôi đã đi ăn trưa vài bận với cô và vài người bạn chung của chúng tôi. Những hôm ấy, tôi hay bỏ bữa tối. Tiếp đến là một cô, trạc tuổi Ayumi, có lẽ đang học master. Tôi gặp cô trong thang máy vài lần, vào những hôm chiếc thang bỗng nhiên chạy nhanh một cách đáng ghét. Cô thứ ba là nhân viên phòng giáo vụ. Cô có cái eo mà tôi cam đoan rằng bất cứ phụ nữ nào nhìn thấy đều muốn bắt đầu ăn kiêng. Trong khi các vị trí thứ tư, thứ năm bị thay đổi thường xuyên, ba vị trí đầu bảng lại rất ổn định, cho đến khi cô hoa hậu học xong về nước, và vị trí của cô từ đấy đến nay vẫn được để trống, bởi tôi thấy việc đôn cô á hậu lên là rất khiên cưỡng.

Không có gì thảm hại hơn việc hàng ngày phải chứng kiến những khuôn mặt nam giới đăm chiêu và dáng đi lùi lũi của họ trong những hành lang hun hút của Trường đại học. Và vì thế, không có gì tưởng thưởng hơn việc được ngồi bên Ayumi thơm phức vào tối thứ sáu.

- Anh thích em gọi soda - Tôi nói với cô - Thứ ấy có nhiều bọt. Cảm giác khi nhìn những cái bọt vỡ rất thư giãn.

- Vậy anh gọi cho anh đi - Ayumi nói - Em cũng thích soda, tất nhiên không vì cùng lý do với anh, nhưng lần nào cũng soda, luôn luôn là soda thì rất kỳ cục.

- Anh ghét cái vị của nó - tôi nói - có lẽ vì anh là một kẻ háo ngọt.

- Anh đã thấy sự vô lý của anh chưa? Không nên khuyên người khác làm điều mà mình không thích - Ayumi nói.

- Em đọc Khổng Tử từ lúc nào thế? - tôi nói - "Đừng đưa người khác cái mà mình không muốn", ông ta đã nói chính xác như thế đấy.

- Chẳng cần đến Khổng Tử mới biết được điều đó. Anh thật là phù phiếm. Người như anh mà đi bán hàng thì chẳng ai mua cả, vì anh chỉ chăm chăm khuyên người ta mua cái anh thích thôi - cô ngừng lại một lát rồi nói tiếp - Công việc của em ở công ty đã dạy cho em rằng để bán được hàng thì không nên thích một món hàng nào một cách sâu sắc cả.

- Thật ư? Kể cả... - tôi vừa định nói ra một ý nghĩ thầm kín của mình, nhưng đã kịp ghìm lại.

Thấy tôi ngập ngừng, nhưng Ayumi không gặng hỏi. Tôi thấy hơi ngột ngạt, có lẽ vì hơi nước thoát ra từ mấy nồi súp đang sôi sùng sục trong bếp, ngay sau lưng chúng tôi và chỉ được ngăn cách bởi một cái quầy bằng gỗ cao ngang ngực. Hôm ấy, chúng tôi ăn tối ở một quán mỳ trong khu Chayamachi. Tôi đã đón chuyến tàu nhanh lúc sáu giờ tám phút để gặp nàng ở đây vào lúc bảy giờ. Quán có tên là Tô Châu, có lẽ được gọi theo quê hương của vợ chồng chủ quán, bởi tôi vẫn nghe họ nói với nhau bằng tiếng Trung Quốc. Nước súp ở đây có vị hơi cay cay, khác hẳn với mỳ Nhật. Và cũng chỉ ở đây mới có món gyoza luộc. Gyoza chính là món sủi cảo. Sủi cảo luộc là món ăn hàng ngày của người Trung Quốc, đặc biệt những ngày Tết, bởi họ quan niệm ăn món này thì công việc sẽ được suôn sẻ cả năm. Người Nhật không ăn sủi cảo luộc, họ thích ăn món này được rán giòn. Có lần tôi và Ayumi đã thử ăn gyoza luộc, nhưng nàng chỉ ăn được môt miếng. Rất may cho nàng (và vì thế, cho cả tôi), là tôi cũng không thích món này "một cách sâu sắc". Lý do chính để chúng tôi vào đây nhiều lần là món mỳ có nước súp cay. Ayumi có lẽ không phải là một người Nhật thuần túy theo cách hiểu của tôi - họ không biết ăn cay.

Cả hai chúng tôi húp hết hai tô mỳ một cách gọn gàng. Lúc đi ra khỏi quán, chúng tôi phải đi qua một dãy dài những người đang xếp hàng chờ chỗ. Cách chọn một quán mỳ ngon ở Nhật là căn cứ vào độ dài của hàng người đứng xếp trước cửa quán. Chúng tôi đã theo cách này trong lần đầu tiên đến đây.

Tháng sáu, trời đã chính thức chuyển sang mùa hạ. Những cặp đôi đi trên đường rất đông. Chúng tôi nắm tay nhau đi dọc những phố hẹp, đèn đuốc sáng choang và inh ỏi tiếng chào mời. Trước những hiệu bán thuốc và hóa mỹ phẩm, những mặt hàng hạ giá như thuốc đánh răng, kem bôi, sữa tắm, được cho vào rổ bày tràn cả ra đường. Chúng tôi rẽ vào một cửa hàng games và chơi trò đánh trống. Ayumi và tôi mỗi đứa cầm một cái dùi nhỏ bằng nhựa, đánh vào mặt trống điện tử dùng chung cho cả hai theo lượt của mình. Lượt đánh và vị trí đánh được hiển thị trên màn hình. Mặt trống được chia làm 5 khu vực, mỗi khu vực phát ra một âm riêng biệt, và nếu hai tay trống phối hợp với nhau đánh đúng bài thì kết quả sẽ cho một bản nhạc khá hay. Có điều làm được như vậy rất khó, và chúng tôi thường xuyên gõ vào tay nhau, trong đó có những lần có sự cố ý của tôi.

Rời cửa hàng trò chơi, chúng tôi đi ngược về phía ga Umeda.

- Ôi, bàn tay xinh đẹp tội nghiệp! Ta có thể làm gì để chuộc lại tội lỗi này? - tôi vừa nói theo một cách rất kịch, vừa vuốt ve bàn tay phải của nàng.

- Ừm, để xem nào - Ayumi ghếch ghếch đầu, làm bộ nghĩ ngợi. Kia, đúng rồi! - nàng reo lên và chỉ tay về phía toà nhà Hep Five - Chúng ta sẽ lên đu quay, nhé!

Bánh xe đu quay Hep Five được xây dựng trên nóc tòa nhà thương mại này. Việc đặt cái kết cấu khổng lồ cao hơn một trăm mét lên một tòa nhà bảy tầng thật không khác gì cắm một lá cờ lên củ xu hào. Quả là một ý tưởng đáng nể!

Bánh xe quay lên chậm chạp. Chúng tôi đứng bên cạnh nhau, nhìn xuống phố xá với những luồng đèn pha đan quét nhau một cách hỗn loạn ở ngay dưới chân. Được một lúc thì không còn nghe được tiếng động nào từ dưới vọng lên nữa, chỉ còn nhìn thấy xung quanh là những nóc nhà chọc trời. Có cảm giác như đang ngồi trong một ống đũa. Qua khúc ấy, bỗng nhiên tất cả mở toang ra trước mắt chúng tôi. Có thể nhìn thấy rõ từng đường nét cân đối của tòa thành Osaka cách đấy dăm cây số. Xa hơn, phía bên tay trái, là những ánh đèn trên các con tàu biển lớn đang đỗ trong cảng Osaka. Xa hơn nữa là một khoảng tối đen. Biển! Và không thấy đường chân trời.

Ayumi dựa người vào tôi, mái tóc lòa xòa của nàng cọ vào một bên má tôi buồn buồn. Tôi ôm lấy vai nàng và khẽ xoay nàng lại. Nàng ngước mắt lên. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nghe được tiếng thở phập phồng của biển cả mênh mông dưới bầu trời đen thẳm, và nhìn thấy trong mắt nàng một chấm sáng le lói, rất nhỏ và cô độc, giống như ánh đèn trên một cầu tàu.

3 comments:

  1. Danh sách HH của "tôi" thú vị thật. Đến bây giờ các vị trí dẫn đầu danh sách vẫn chưa có người thay thế! Nếu có chỉ là khiên cưỡng, nếu là như vậy thì chẳng cần hỏi lại cũng có thể tưởng tượng ra vẻ đẹp của các cô ấy như thế nào. Có lẽ nhân vật "tôi" khi nhìn vào nàng sẽ có cảm giác như một cậu học trò trung học, nhút nhát, đa tình, si mê vẻ đẹp thanh cao của cô bạn cùng lớp. Con tim loạn nhịp khi gặp nàng trước cổng trường hay bất chợt nhìn thấy bóng nàng đạp xe phía trước muốn lắm nhưng chẳng dám vượt lên. He he!

    Một buổi tối rất lãng mạn cùng Ayumi. "tôi nghe tiếng thở phập phồng của biển cả mênh mông dưới bầu trơi đen thẳm, và nhìn thấy trong mắt nàng một chấm sáng le lói, rất nhỏ và cô độc, giống như ánh đèn trến một cầu tàu" -Ước gì bánh xe ngừng quay nhỉ?

    Kaz đang vào hồi hấp dẫn nhất rồi đây!

    ReplyDelete
  2. Giọng văn tuyệt vời.


    Em còn đó hãy ngỡ đã mãi xa
    Tháng năm chôn vùi hoài niệm
    Chỉ còn ảo ảnh một thời bên nhau
    Chỉ còn đôi mắt ấy, hư vô
    Chỉ còn biển xanh
    Mênh mông và lạnh lùng
    Chỉ còn nỗi nhớ
    Suốt cả cuộc đời này


    Có thể phân biệt được đẳng cấp của phụ nữ ở Katsura như sau

    1. Brazil
    2. Hàn Quốc
    3. Nhật Bản
    4. Nepal.
    5. Trung Quốc
    ....

    Chắc 3 cái đầu là đúng, còn từ thứ 4 trở đi thì hay bị hoán đổi cho nhau. he he

    Namazu cũng đã nhiều lần gặp 1 em Brazil ở Katsura. Em ấy là người lai, sở hữu một khuôn mặt như mẹ Maria, nước da trắng hồng, các vòng đều hoàn hảo. Em hay ăn cơm trưa một mình, ánh mắt lúc nào cũng thấy cô đơn.

    Còn em Hàn Quốc ở Lab của Namazu thì khỏi phải bàn rồi. Đẹp và cao. Mà sao con gái Hàn cao thế nhỉ.

    ReplyDelete
  3. Em Hàn Quốc đứng gần điện "cao thế"
    Em ăn gì mà da nhẵn, đẹp lại cao
    Đám bạn anh có người đang thổn thức
    Đến lúc nào tay nắm chặt bàn tay

    Ở một nơi xa lắc tận nơi nào
    Sẽ chẳng có ai làm phiền hai đứa cả
    Trao cho nhau nhũng nụ hôn nồng cháy
    Thân xác rã rời trở lại bến tình yêu....

    Bảng xếp hạng của Nam huynh hay quá đi! He he

    ReplyDelete