Thursday, January 15, 2009

Viết hộ Adjer

Từ lâu mình đã nghe nói Iran có một nền điện ảnh rất cao (so với nền điện ảnh mà Trần Đăng Khoa đã nhận xét: "Ngồi buồn vạch cúc xem chim/ Còn hơn vào rạp xem phim nước nhà", hehe) nhưng chưa xem bộ phim Iran nào cả.

Mãi đến hôm trước, nằm ở nhà thằng Mojtaba xem được một phim có tựa đề "Daybreak" (tạm dịch là Ngày rạng). Quả là danh bất hư truyền! Bộ phim đề tài tâm lý xã hội, kinh phí chắc cũng không nhiều nhưng rất sâu sắc, rất xúc động. Nhân vật chính tên là Adjer, một thanh niên thành thị có tuổi thơ thiếu thốn tình cảm của người mẹ. Vì thế, anh luôn khát khao một người phụ nữ, nhưng lại sợ bị thương tổn nếu kết cục không có hậu. Vì thế anh ta đến với các cô gái rồi lần lượt chia tay họ chỉ trong một thời gian ngắn, trước khi kịp yêu họ một cách sâu sắc. Một trạng thái tâm lý phức tạp, nhưng được diễn rất tốt. Phim hầu như chẳng có cốt truyện, chỉ còn là một chuỗi hình ảnh giàu tính ước lệ và thấm đẫm chất trữ tình.

Cảnh cuối cùng của bộ phim là buổi sáng Adjer rời bỏ căn nhà của cô gái câm. Xem xong cứ ngơ ngẩn mất một lúc, bèn viết bài thơ này, coi như nói hộ Adjer lời từ biệt.

***

Ngày rạng

Em ơi, ngày lại rạng
Đêm đã qua
Anh lại thấy trên vai mình hành lý
Thấp thoáng trong sương mù có con đường anh đi
Có hàng cây héo hon vì lá rụng

Suốt cuộc đời này anh còn gặp em không?

Mắt ơi
Đừng xa xót
Giọt muối gieo mòn lòng anh!
Đêm qua mắt có tủi hờn
khép lại
Những niềm hy vọng mong manh?

Tình yêu hay lỗi lầm của anh
Đã chong lên đôi mắt thức?
Tình yêu mịt mờ
chỉ có nỗi buồn là thực

Tan mây mù, tan sương
chỉ còn lại những con đường
Đan nhau như những mê lộ

Tất cả
đều dẫn về đại lộ Cô Đơn

Giá như em đừng yêu anh thì hơn
Những đóa hoa mùa thu sẽ không tàn vì nhớ
Cơn gió sớm thôi trùng trình bên cửa
Không còn tiếng hát ban mai!

Từ đây
Con đường căng lên những dòng kẻ. Anh đi

Như một dấu lặng dài

Suốt cuộc đời
anh
còn
gặp
em
không?


4 comments:

  1. Em đặc biệt thích cách dùng từ trong bài này của anh.

    Nhất là đoạn

    Tình yêu hay lỗi lầm của anh
    Đã chong lên đôi mắt thức?

    Và đoạn cuối nữa

    Con đường căng lên những dòng kẻ, anh đi.

    Chưa xem film, nhưng đọc thơ có thể hình dung ra đoạn kết của nó. Hay là tác giả đã có chủ ý này.

    Tất cả mọi ngả đường đều đến Roma?

    ReplyDelete
  2. "Giá như em đừng yêu anh thì hơn
    Những đóa hoa mùa thu sẽ không tàn vì nhớ
    Cơn gió sớm không trùng trình bên cửa
    Chẳng còn tiếng hát ban mai!"

    Tình yêu đến rồi đi
    Như mùa thu hoa tàn vì nỗi nhớ
    Tình yêu đến như anh nắng ban mai
    Để rồi lại rời xa trong nỗi khắc khoải,

    Hụt hẫng
    Bâng khuâng....
    Đợi chờ....

    Em cũng nghĩ bộ film diễn tả lại một trong muôn vạn mảnh đời người trên thế gian này...
    Vâng cuộc đời là những chuyến, hãy cứ để nó trôi đi....

    ReplyDelete
  3. Bài này phải gửi cho Bro Bèo của chúng ta

    Còn nhớ 1 câu bro ấy phát hiểu là.

    Tôi yêu tất cả những người con gái tôi đã ngủ với...

    Tất nhiên ngoại trừ Cave

    ReplyDelete
  4. Em rất thích bài thơ này........rấttttttttt thíchhhhhhhh.......

    Tình yêu hay lỗi lầm của anh
    Đã chong lên đôi mắt thức?

    ......

    Tình yêu mịt mờ
    chỉ có nỗi buồn là thực
    chỉ có nỗi buồn là thực
    chỉ có nỗi buồn là thực......


    Tất cả
    đều dẫn về đại lộ Cô Đơn...


    Kết thúc của những con đưòng là những con đường
    Chỉ có bàn chân biết mình đã mỏi...

    Nhưng tận cùng của Cô đơn vẫn là Tình yêu, anh có nghĩ thế không?

    ReplyDelete