(Trích thư vợ)
Hôm nay đến đón Mít ở Jenday, mẹ thấy Mít đang lúi húi dưới gầm bàn nghịch một mình chứ không ngồi vẽ cùng cô giáo như bốn bạn cùng nhóm khác. Khi phát hiện ra mẹ đứng đó nhìn, Mít cười tít mắt, chui ra, rồi vừa dang tay vừa chạy ào đến mừng mẹ. Mít ôm ngay cái bụng mà Mít thỉnh thoảng vẫn thấy động đậy vì em bé đạp, hôn âu yếm như đang ôm hôn em của Mít. Rồi Mít kéo mẹ xuống, hôn khắp mặt mẹ.
Hai cô giáo trẻ của Mít chứng kiến cảnh đó cũng kêu:
- That’s cute, Mit. Not many boys at this age do like that.
- That’s cute, Mit. Not many boys at this age do like that.
Mẹ sung sướng trả lời:
- Yeah! I love him doing that. I need that as well.
- Yeah! I love him doing that. I need that as well.
Quả thật khi Ba ở xa, mẹ chỉ còn sự gần gũi, tình cảm của Mít động viên.
Mít chạy đến locker lấy túi đưa cho mẹ nhưng lại bảo:
- Mẹ ngồi với con nhé.
- Mẹ ngồi với con nhé.
Rồi Mít ngồi vào bàn cùng các bạn:
- I want a paper.
Cô giáo phát cho Mít tờ giấy trắng. Mít bắt đầu chọn mầu và họa. Đường nét một khuôn mặt dần dần hiện lên. Nhưng lại là cái cách vẽ ngược rất lạ của Mít. Phải quay trang giấy nhìn từ phía sau mới là hình ảnh đúng. Cái này chắc là vấn đề của tư duy tưởng tượng mà mẹ chưa sửa cho Mít được, nhưng không biết có nên sửa không hay để kệ Mít phát triển?
Dùng bút màu xanh vẽ mẹ xong, Mít đổi bút hồng vừa họa tiếp, vừa thuyết minh:
- Con vẽ con đứng cạnh mẹ.
- Con vẽ con đứng cạnh mẹ.
Vẽ Mít xong, Mít ngắm lại bức tranh và họa thêm cho mẹ đôi tai to màu hồng:
- This is Mummy. This is Mit.
Mít khoe cô giáo bức tranh của mình. Rồi lấy tờ giấy khác.
- It's always mummy in your drawing. How about dad, Mit?
- It's always mummy in your drawing. How about dad, Mit?
Câu hỏi của cô giáo không làm Mít bận tâm vì Mít đang mải hí hoáy. Thì ra Mít đang tự viết tên Mít vào tờ giấy mới như cô giáo thường làm trước khi phát giấy cho học sinh. Mít vẽ chữ Mít không đều nhưng rõ ràng. Mẹ kể cho cô giáo nghe Mít có lần phàn nàn với mẹ vì cô giáo viết thiếu dấu chấm của chữ i. Mít bảo như thế là không đúng. Cô giáo cười và kể lại:
- He's funny. Today, I tickled his tummy and he told me “Don’t hurt baby. Baby’s in my tummy”.
Mẹ và hai cô giáo cười phá lên:
- Oh, that’s what I usually tell him when he pushes me in the front. He learned that for sure.
- Oh, that’s what I usually tell him when he pushes me in the front. He learned that for sure.
Mít vẽ xong một bức tranh khác. Lần này Mít tả là Robot. (Ba Hy đừng buồn huh. Mít không gặp Ba hơn ba tháng rồi. Chắc Mít chưa tưởng tưởng ra được để vẽ Ba đấy mà). Hết giờ vẽ, hai mẹ con Mít cũng tạm biệt cô giáo và các bạn ra về.
Hai mẹ con về đến nhà thì trời cũng tối sầm. Mít cất giày, mũ rồi tự chơi một mình. Mẹ lao vào bếp chuẩn bị bữa ăn rồi tắm cho Mít; xong, quay ra nấu.
Mít men vào bếp hỏi :
- Mẹ nấu gì?
Mẹ bảo xào tôm với bí xanh và canh thịt. Mít lại ngó vào thùng rác:
- Mẹ đừng vứt mắt tôm đi. Con thích ăn mắt tôm.
Mẹ đành phải nhặt lại. Mẹ nhớ đấy. Lần sau có vứt cái gì thuộc về Mít hoặc Mít thích thì giúi xuống dưới đáy thùng rác. Mít mà phát hiện ra là phải nhặt lên, rửa lại, “no excuse”.
Bữa cơm đã được bày ra. Mẹ tưởng Mít sẽ kêu “Yummy” như mọi ngày vì biết Mít đang đói. Nhưng Mít hỏi:
- Tôm đâu mẹ?
- Đây con. Mẹ băm tôm để xào mà.
- Tôm đâu mẹ?
- Đây con. Mẹ băm tôm để xào mà.
Mít đột ngột kêu lên:
- Mẹ không thái tôm cơ. Mẹ nấu tôm khác cho con.
Chết rồi. Mít lại đòi cái món tôm rán nguyên con mà Mít thích. Mẹ xin lỗi và hẹn Mít hôm sau sẽ làm món đó. Nhưng nói bao nhiêu Mít vẫn mếu máo, nước mắt ràn rụa. Mẹ đã bực mình rồi nhưng cố nhịn, chỉ nghiêm giọng nhắc Mít đến giờ ăn cơm. Sau khi khóc một lúc, Mít than:
- Con mệt quá. Mẹ đút cho con.
Kiểu này tắm xong thư giãn, lại muốn ngủ rồi. Mẹ đành đút cơm cho Mít. Mít ăn ngon lành. Nhưng gần hết bát cơm thì vẻ mặt lờ đờ vì buồn ngủ. Còn hai miếng nữa. Mít tựa vào ngực mẹ, nhắm mắt nhai cơm. Mẹ vừa tức, vừa buồn cười. Đành cho Mít uống nước rồi để Mít ngồi ngủ tiếp, còn mẹ tranh thủ ăn cơm.Khi đặt Mít vào giường ngủ, mẹ nhìn đồng hồ mới có 7h kém 20. Thật là! Hôm qua cũng ngủ 11 tiếng đồng hồ chứ ít gì! Mẹ ra làm việc nhà thì Ba gọi điện nói chuyện ngắn gọn. Mọi việc xong, mẹ vào giường ngồi đọc sách bên Mít. Đôi má Mít hồng lên. Cái môi cong cong phát ra tiếng ngáy đều đều. Yêu hết biết. Mẹ thầm nghĩ : “BaMít nhớ hình ảnh này lắm đây”.
No comments:
Post a Comment