Friday, February 19, 2010

Hắc Công Tử thế gia

Hắc Công Tử là con giai Bạch Tướng Công.

Gọi là Hắc Công Tử, dưng lớp biểu bì của chàng không đen đúa xầm xì mà ngược lại, trắng như đùi bà ba vợ Bá Kiến.

Sở dĩ Công Tử được gọi như thế là vì một trận bạc lừng danh, đến nỗi đương thời, đứa trẻ ranh thò lò mũi nầu ở Kyoto cũng rành rẽ tường tận.

Đận í, Công Tử có công việc kinh doanh ở Kyoto, thường đi lại với đám thương hồ Cát Điền. Dân mạn í tứ chiếng, sinh sống chủ yếu bằng nghề buôn bán. Có người khuyên Công Tử nên cẩn thận khi làm ăn với họ. Công Tử bẩu, cây cỏ trăm loài, người năm bảy đấng, ở đâu chẳng có người này người nọ? Mình cứ đem lòng thành ra đối đãi, nhẽ đâu lại bị phụ bạc? Người kia lắc đầu, không nói gì.

Bữa í, Huy bầu được Công Tử cho bám càng đi lấy hàng. Bạn hàng tên Cá Rô, vốn giang hồ gộc, sau hoàn lương mở cửa hàng bán đồ trang kim trên lối lên Chùa Bạc.

Thương vụ xuôi chèo mát mái, do Công Tử đã cẩn thận cử người đi đặt hàng từ mấy hôm trước. Ba giờ chiều, hàng họ bốc xếp lên xe xong xuôi, Công Tử và Huy bầu sắp sửa ra về, Cá Rô bẩu, hay hai bác nán lại một đêm, tôi gọi thằng Cá Diếc đến lập sòng, phỏm phạch tý cho khuây khỏa, sáng mai về sớm?

Công Tử bẩu, cũng được.

Hôm í, Công Tử xui tận mạng. Gần sáng, Công Tử thua tổng cộng hơn trăm lạng bạc.

Thằng Cá Diếc bẩu, giờ ước bát cháo nóng. Hay một đứa để đấy chạy ra quán mụ Tủn mua về mỗi đứa một bát?

Dĩ nhiên không đứa nầu tình nguyện. Đành phẩy bốc bài để phân định. Công Tử bốc con bốn, bét nhất, chịu án.

Cháo xong, dĩ nhiên không đứa nầu chịu dọn mâm rửa bát. Lại phẩy bốc bài để phân định. Huy bầu bốc được con tám. Cá Rô lên con đầm, vững ghế. Thằng Cá Diếc bốc át rô, mặt tái như con nhái. Công Tử bẩu, thôi khỏi bốc nữa nhể? Thằng Cá Diếc bẩu, đừng tinh tướng. Công Tử cười nhạt, thò tay lật con bài trên cùng. Át bích.

Nhìn Công Tử bâng khuâng đi rửa bát, Huy bầu cực khoái, nghĩ số thằng nầy đúng thật, đen hơn mõm chó!

Một dạo, Công Tử đem lòng yêu Cô Gái. Một người bạn của Công Tử cũng yêu Cô Gái. Rùi một người bạn của bạn Công Tử cũng yêu Cô Gái.

Cô Gái rất đẹp, dĩ nhiên, bởi nếu không thì bói đâu ra chừng ấy người say đắm?

Cô Gái về sau cưới Hào Hoa. Hào Hoa tất diên không phải Công Tử, cũng không phải bạn Công Tử. Cũng không phải bạn của bạn Công Tử.

Công Tử không hào hoa, âu cũng là cái liễn, bởi từ bé Công Tử được giấu dục để giở thành một người đàn ông tong tắng.

Bước hẫng trên đường tình, Công Tử giở nên trầm uất, đóng cửa nằm nhà, có ngày không hề bước chân ra ngoài, đến bữa chỉ ăn được dăm bảy bát cơm rùi buông bát, húp canh suông. Quên chưa nói, bình thường mỗi ngày Công Tử ăn hết bốn cân gạo.

Bạch Tướng Công thấy vậy nhẽ xót con, bèn gọi về, định cưới vợ cho Công Tử.

Đêm trước hôm khởi hành, Công Tử gọi Huy bầu đến để tâm xự.

Thằng đàn ông nầu trước ngày cưới mà chẳng có nhiều tâm xự, nhở?

Nhà có độc mỗi cái giường, Huy bầu để Công Tử dùng, tự mình giải chiếu nằm dưới đất.

Công Tử nằm trên giường, vửa nói vửa xụt xịt, vửa nói vửa xụt xịt.

Huy bầu nghe chả hiểu mẹ, nghĩ, trần gian chưa thấy thằng nầu đa cẩm dư thằng nầy.

Sáng, vừa tỉnh ra Huy bầu đã nghe xụt xịt xụt xịt, nghĩ, thằng nầy thần quynh chắc?

Tắc xi đến. Công Tử lên xe, Huy bầu thò cổ vầu, bẩu, thôi khóc gì lắm thế?

Công Tử bẩu đâu, em bị dị ứng phấn hoa đấy.

Ôi Công Tử!!! Nhớ quá đi!!!

No comments:

Post a Comment