Wednesday, July 9, 2008
To my daughter (1)
Con gái yêu quý của ba,
Hôm qua ba đã nhận được ảnh của con. Ba thấy con gái của ba đã lớn lên nhiều rồi đấy! Ồ, chẳng mấy chốc nữa đâu, con sẽ lớn và được đi học. Vì vậy ngay từ bây giờ, thỉnh thoảng ba sẽ viết thư cho con để đến lúc ấy, con sẽ tự mình đọc những bức thư này.
Có câu chuyện kể rằng: Có lần Gió đi lang thang khắp thế giới. Đến một vùng nọ, nó đánh rơi một hạt cây xuống một đồi cỏ xanh mướt. Mặt Đất đón lấy cái hạt cây ấy, mang nước uống và sưởi ấm cho nó. Chẳng bao lâu sau, hạt cây nẩy mầm rồi nhú lên khỏi mặt đất. Mặt Trời mang ánh nắng đến cho nó. Thế là nó lớn nhanh như thổi. Đến một ngày nọ, nó nở ra một bông hoa màu vàng rực rỡ, từ xa trông giống hệt một cái mặt trời bé nhỏ. Người ta gọi nó là hoa hướng dương.
Con gái, con chính là một bông hoa hướng dương.
Và mẹ chính là mặt đất, nuôi con khôn lớn mỗi ngày.
Còn ba, ba muốn mình là mặt trời, tuy xa xôi, nhưng luôn ấm áp.
Vì thế, ba mẹ đặt tên con là Chiêu, có nghĩa là “sự tỏa sáng”. Nếu viết bằng chữ Hán, nó có bộ “nhật”, nghĩa là mặt trời.
Khi con còn nằm trong bụng mẹ, ba thường nói với mẹ, ba có linh cảm rằng mẹ sẽ sinh con gái. Con sẽ lớn lên và trở thành một người phụ nữ tuyệt vời như mẹ. Và sẽ hạnh phúc.
Đó luôn luôn là mong ước của ba.
Lúc con ra đời, ba đã cắt rốn cho con - một khoảnh khắc mà ba sẽ nhớ mãi. Có phải từ giờ phút ấy, hình ảnh bé bỏng của con đã in vào tiềm thức của ba? Để rồi, ba, cũng giống như rất nhiều người cha khác, suốt cả cuộc đời sẽ luôn thấy con mình bé bỏng?
Nếu đúng như thế thì đó sẽ là một sai lầm của ba. Con và anh con được sinh ra trong một thế giới mà mọi người có thể kết nối với nhau một cách dễ dàng và nhanh chóng, và do đó sự phân biệt về nguồn gốc, sắc tộc giữa con người với con người sẽ ngày càng mờ nhạt.
Con sẽ là một công dân quốc tế, công dân của một thế giới mà con có thể đến bất cứ nơi nào với rất ít trở ngại. Con thấy không, như thế thì con sẽ lớn hơn ba bây giờ nhiều lắm. Đôi cánh của con sẽ dài và rộng hơn của ba.
Với đôi cánh ấy, hãy bay xa con nhé!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Truyện của ba Huy kể hay quá. Con là hoa hướng dương, mẹ là mặt đất, thì đúng rồi. Nhưng mà ba là mặt trời, thì hình như chưa hợp lý lắm nhỉ. Theo tinh thần "đi lang thang khắp thế giới" và "đánh rơi hạt cây" rồi bay đi mất (sang Kyoto) thì Huy phải là Gió mới đúng chứ?
ReplyDeleteComment xong rồi thấy hơi hối hận, entry lãng mạn thế này mà bác NA lại làm Ngọc Chiêu mất cả hứng (đấy là bác đang nghĩ đến lúc sau này Na cho người yêu xem bằng chứng về việc mình đã nổi tiếng từ nhỏ như thế nào). Khổ nỗi trình độ IT của bác rất có hạn, nhìn thấy có cái chỗ để viết vào thì viết, giờ muốn sửa lại hay bỏ đi thì không biết làm thế nào, Na thông cảm nhé :-)
ReplyDelete@Bác Nguyệt Anh: Bác nói đúng đấy, nếu bây giờ viết lại cái entry này thì ba cháu nên viết là: "Còn ba, ba là một quả thiên thạch rất khủng..." :-)
ReplyDelete